Published on

Đi làm vài ba tuần - Tâm sự tuổi đôi mươi

Authors

CÔNG VIỆC FULLTIME ĐẦU TIÊN, NHẬN THỨC SAU 4 NĂM HỌC ĐẠI...

Trong 3 tuần đầu tiên thử việc, tui tình cờ phát hiện ra rằng công sức học tập hồi ở đại học cuối cùng cũng khiến vài hạt giống nảy mầm trong vô thức. Đó là những hạt giống của khả năng tự học, khả năng giao tiếp, hội nhập và khả năng nói tiếng anh (as a kid),... mà tui đã ấp ủ từ những ngày đầu làm sinh viên. Tui đã suy nghĩ vài đêm nay và cũng đến lúc nên nói ra tâm sự tuổi 22.

Maple

Giỏi hay Dở? Còn tùy...

Tui! ... là một sinh viên giỏi. À không, tôi chỉ tốt nghiệp loại khá thôi. Ý tui là khái niệm sinh viên giỏi nó khác với học sinh giỏi một tí. Ở Đại học, một đứa được xem là giỏi khi nó chứng minh được bản thân nó làm một việc giỏi hơn số đông còn lại. Học giỏi điểm cao là một cách, đứng lên lãnh đạo một câu lạc bộ là một cách, đi làm lương cao vời vợi cũng là một cách, hay chơi thể thao giỏi, đàn hát giỏi thì cũng đều được xem là giỏi cả. Những đứa đó trong mắt của bạn bè thầy cô như thế nào, thì trong mắt của đồng nghiệp hay sếp của tụi nó cũng sẽ như vậy thôi. Bởi vì, hai môi trường tuy có khác nhau, nhưng cách họ suy nghĩ về khái niệm "Giỏi hay Dở" rất ư là như nhau. Đáng tiếc là ở những cấp phổ thông người ta hay đánh đồng khái niệm giỏi dở với điểm số. Chính vì vậy, nhiều đứa nhỏ ( kể cả mình ) đã từng phải trải qua những giai đoạn mà áp lực về thành tích và những con số thật sự kinh khủng. Đó là điều mà tui và những bạn của tui sẽ phải thay đổi khi chúng tui đứng trên vai trò làm phụ huynh.

Quan hệ hay kỹ năng?

Cả hai đều quan trọng. Nhưng tui cho rằng quan hệ phần nhiều quan trọng hơn kỹ năng các bạn à. Trong khi kỹ năng là điều cần để bạn làm tốt công việc thì quan hệ (relationship) lại chính là chìa khóa giúp bạn lên cấp hay thăng chức. Tui đi làm cứ thắc mắc mãi tại sao mấy ông sếp nước ngoài họ thân thiện với dễ gần quá. Hỏi ra mới biết ở nước người ta những người có tính cách như vậy mới lên làm sếp được các bạn. Đó giờ tui cứ nghĩ là sếp phải là người cực kỳ giỏi về một thứ. Uh, thì cũng đúng, họ cực kỳ giỏi "Quan hệ". Nói vui thôi, chứ mình để ý những người mà mình khâm phục đa phần họ siêu "Nhiều chuyện" luôn. Và vì họ càng nhiều chuyện, họ càng hiểu được những người xung quanh, dẫn đến việc họ ra quyết định đúng đắn hơn trong làm việc nhóm. Bạn càng giữ được nhiều mối quan hệ tốt đẹp, bạn càng dễ kết hợp con người lại với nhau để làm việc tốt hơn. Chỉ vậy thôi.

Câu nói của ông mentor làm tui vui điên người?

Sau buổi training, ông anh nói với tui: "Đạt chỉ bạn cách học một thứ mới nhé!" Nói thiệt chứ tui nghe câu đó xong tui muốn khóc luôn. Tui cũng thuộc dạng mít ướt yếu đuối chứ không được mạnh mẽ như bạn gái tui đâu. Mà cảm động, cảm động vì cả 4 năm trời đại học, tui đã thử rất nhiều "Cách học" và đã tìm ra "Cách học" cho riêng mình. Nói tóm lại, mấy bạn trẻ bây giờ nên "ĐI HỌC CÁCH HỌC" là hay nhất.

Tại sao tui không đi làm thêm?

Thứ nhất, vì ba tui nói vậy, vì đó là cái cách ba tui đã sa đà vào mưu sinh để không tập trung học đến nơi đến chốn. Thứ hai, vì tui học không giỏi. Sự thật là những kết quả mà tui đạt được đa phần nhờ sự siêng năng của tui là phần nhiều. Tui không học nhanh được như những đứa thông minh nên tui đành chọn học chậm, học kĩ. Đó là lí do tui luôn tốn cả đóng thời gian để hoàn thành bài tập, cũng vì thế mà đâu còn thời gian đi làm thêm.

Nhiều người đã làm được như vậy, tại sao tui lại không?

Đó là cách suy nghĩ của tui trong suốt 4 năm đại học. Thật khó để nói phía rằng đằng sau sự ủng hộ của ba mẹ là biết bao nhiêu sự hoài nghi để tất cả mọi người trên trái đất này. Từ việc tui bắt đầu với một trường tư, đến việc nói tiếng anh cho mấy cha nước ngoài hiểu, rồi đến tốt nghiệp đi làm ở công ty. Ở mỗi giai đoạn, tôi nhìn thấy cái cách mà họ theo dõi tui hằng ngày, họ ngàn ngẫm tiền học phí thay cho tui, họ cười khi tui bắt đầu phát ra cái âm thanh tiếng Anh (as a kid), họ hoài nghi người bạn đời mà tui đã chọn, họ sợ tui ra làm không với tới được mức lương mà tui mong đợi. VÀ... NGÀY HÔM NAY, tui đã hoàn thành đúng với những thứ mà tui đã trả lời cho họ. VÀ rằng: "Tôi chỉ đơn giản thấy nhiều đàn anh ,đàn chị tôi đã làm được những điều như vậy. Tại sao tui không thể !!!"

Đời đại học, tui cũng đã trải qua nhiều chứ bộ. Để xem...:

  • Tham gia phong trào: đá banh, học thuật, văn nghệ ( phải nói là có giải luôn nha).
  • Làm chủ nhiệm câu lạc bộ, làm vài ba cái sự kiện ( làm tệ quá bị tụi nó lên kế hoạch tống cổ mà không hề hay biết :v)
  • Có bồ nè... ( bị thầy kêu chia tay, khóc quá trời)
  • Có thi lại 1 lần nè. Mà chưa có rớt môn nào ( Hơi thất vọng !)
  • Cúp học đi chơi nè ( Toàn cúp trước buổi thi )
  • Đi phượt chung với lũ bạn nè.
  • Tự tin hơn nè ( dám tự mở workshop, seminar, tự đi kêu gọi người đến tham dự nè)
  • Đi thực tập ở công ty xịn sò nè.
  • Điểm đồ án cao nhất đợt nè ( mấy thầy thấy làm tội quá nên thương tình cho điểm cao thôi chứ chả có tài giỏi gì đâu :v ) .... Có điều cứ muốn mình được loại giỏi mà toàn lo mấy cái ngoài trường lớp rồi chỉ được loại Khá thôi. Khá được rồi! .... Rồi tui đi làm được vài ba tuần, tháng lương đầu tiên tui đã dẫn gia đình đi ăn hải sản.
TUI LÀ TIẾN ĐẠT - TUI ĐANG SỐNG ĐÚNG NHƯ CÁI TÊN - THE END