Published on

Vô định - Phần III - Tìm lại

Authors

Mọi thứ vẫn đang khó khăn, nhưng ít nhất tui đã phụ được với gia đình một khoảng như mong muốn. Ngày qua ngày, thời gian trôi qua trong vô định. Tui tiến một bước lùi, để đó cho mình khoảng không gian nhìn lại bản thân, rồi cũng đến lúc tui nên quay trở lại với quỹ đạo và tìm cho mình sự khát khao ngày nào, tìm lại chính bản thân và sống đúng như cái tên bác ba gái đã đặt cho, cái tên ba mẹ và gia đình luôn đặt trọn niềm tin vào. Đó vẫn là tui, Trần Tiến Đạt. Tui không thay đổi, chỉ trưởng thành hơn và tui đã trở lại rồi đây.

Maple

Nỗi sợ và sự trốn tránh

Trong phần performance review, cách đây tầm 5 tháng, tui đã để trống phần định hướng tương lai. Bởi sự lo sợ và mất niềm tin, bản thân không còn muốn đưa ra mục tiêu gì cả. Cho dù đã cố gắng suy nghĩ vài tuần sau đó, nhưng tui vẫn không thể nào ghi thêm dòng nào được. Bản thân đã cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao, nhưng cho đến cuối cùng lại chẳng có cảm giác hài lòng, càng về sau, tui cũng dần mất đi sự hứng khởi khi học được công nghệ mới, hay cảm giác quyết tâm hết mình để đào sâu về một thứ. Tất cả xoay quanh việc làm và làm, cố gắng làm thật nhiều nhưng rồi kết quả cũng chẳng khá hơn. Tui cũng phụ ba làm thêm 1 số việc ở nhà, nhưng rồi lại không thể cân đối giờ giấc trên công ty. Cho đến đây, tui dần chìm vào mớ hỗn độn, những đêm mất ngủ liên tục làm rối loạn giờ giấc cũng như công việc. Bản thân rơi vào stress nặng, tui cũng trở nên cọc tính và ít nói, cuối cùng là không kiểm soát được cảm xúc mà cư xử không đúng chuẩn mực. Tất cả trở nên thật tồi tệ. Giờ đây nỗi lo kinh tế gia đình không còn là vấn đề quan trọng nhất, thay vào đó là sự mông lung tới tột đồ về bản thân hiện tại và tương lai.

Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, phải đối mặt và vượt qua nỗi sợ

Một người anh đã giúp tui tìm ra gốc rễ của vấn đề. Là một người bản lĩnh, hãy đối đầu và vượt qua mọi khó khăn. Nếu đã né tránh một lần, bạn sẽ né tránh ở một lần khác thôi. Vì vậy, tui đã bắt đầu suy nghĩ về tương lai, niềm vui và công việc. Quyết định ở lại công ty và kể từ đây, tui liên tục tìm lại sự khát khao và sự hứng khởi ở nơi lập trình. Nhưng sau tất cả, tui vẫn lựa chọn ra đi, vì cuối cùng thì ý thức và góc nhìn về tương lai đã bắt đầu được hình thành trở lại.

Một trải nghiệm đẹp sau tất cả…

Phải nói là tui đã học được rất nhiều điều, đã quen với những con người rất mới, tiếp xúc những công nghệ rất mới ở môi trường này. Tui yêu mến những con người nơi đây từ khi nào chẳng biết, lần đầu tui được bắt đầu một dự án ngây từ đầu, lần đầu tui được làm việc với team size > 2 và mọi người thì luôn thẳng thắn và thật lòng với nhau, nơi đây tui còn học được piano và tìm lại cảm giác chơi bóng nữa. Tui sẽ nhớ mãi những trải nghiệm này, nơi mà 1 Tiến Đạt vô định đã từng tồn tại, và đến lúc nó phải ra đi để tìm về nơi nó thuộc về.

Nếu công ty đã không còn phù hợp với bạn nữa, hãy ra đi, điều này sẽ tốt cho cả đôi bên.

Lý do đơn giản chỉ là cảm nhận thôi, nên đừng bắt tui phải kể ra chi tiết. Tui sẽ không thể nào làm được. Giống như kiểu trong tình yêu vậy, một ngày nọ bạn thức dậy và thấy không hợp nữa thì sẽ là không hợp thôi, nghĩ ra nhiều lý do để làm gì. Quyết định ra đi thậm chí được đưa ra trước khi tui đề ra những mục tiêu trước mắt, 1 là trở lại với môi trường làm việc sử dụng tiếng Anh là ưu tiên hàng đầu, 2 là đào sâu vào một ngôn ngữ chính mà tui yêu thích, chính là Javascript đó. Thế nên, hợp là hợp, không hợp là không hợp thôi, chẳng có lý do nào cả đâu. Nhưng nếu bạn thích thì cứ lấy 2 mục tiêu của tui làm lý do luôn cũng được. Haha.

Đối với tui, mỗi ngôn ngữ lập trình chính là linh hồn, là một phần tính cách của mỗi người

Cũng giống như con người, mỗi ngôn ngữ lập trình có sắc thái, cá tính và phong cách sống khác nhau. Có bạn gọn gàng tỉ mỉ, làm cái gì cũng phải rõ ràng, mạch lạc. Có bạn lại phong trần, thích làm gì thì làm, không cần suy nghĩ nhiều. Có bạn gọn gàng, cũng có bạn hơi bừa bộn. Các bạn ấy đều sẽ cho ra kết quả giống nhau, nhưng cách thực thi lại khác nhau. Theo hơi hướng Triết Học 1 tí, thì con người tạo ra ngôn ngữ lập trình, nên việc nó mang một phần tính cách của người tạo ra nó là điều tất yếu. Lập trình đủ lâu, tui nhận ra rằng mình hợp styles với một số ngôn ngữ. Lựa chọn lập trình với chúng làm tui thấy vui và phấn khởi hơn. Nhưng không phải là cự tuyệt với các ngôn ngữ còn lại, trong một số trường hợp, bạn sẽ phải tìm đến 1 stack khác hoặc 1 ngôn ngữ khác để giải quyết vấn đề hiện tại mà stack cũng như ngôn ngữ bạn đang dùng không thể giải quyết được. Nên là, chọn 1 đứa ngôn ngữ làm tri kỷ, và bầu bạn với 1 số đứa khác để khi cần còn nhờ vả giúp đỡ lẫn nhau.

Bắt đầu còn đường mới, tìm lại và khẳng định bản thân

Suy cho cùng, cuộc sống này không thể thiếu đi những mục tiêu. Làm việc trong niềm đam mê để hiện thực những mục tiêu làm tui cảm thấy hạnh phúc. Thật vui vì sau chừng ấy ngày trôi qua, tui cuối cùng cũng tìm lại được phiên bản tự tin ngày nào ở bản thân. Chúc tui luôn giữ vững niềm đam mê và sớm ngày hoàn thành những mục tiêu đã đề ra. Ồ Yeah!

TUI LÀ TIẾN ĐẠT - TUI ĐANG SỐNG ĐÚNG NHƯ CÁI TÊN - THE END